CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Người Vợ Ở Riêng


Phan_2

Trần Phàm vô cùng hiểu biết rời khỏi văn phòng của Tiết Duệ Uyên, hơn nữa còn giúp anh đóng cửa.

“Cậu đang ở đâu?”.

âm thanh Bùi Thần Dật không lười biếng như người mới tỉnh ngủ, đặc biệt rõ ràng nói: “Chết rồi.” Sau đó anh lập tức cúp máy.

Tiết Duệ Uyên không cần nghĩ cũng biết lúc này Bùi Thần Dật vẫn chưa rời giường, hơn nữa là đang ngủ, con người này (Bùi Thần Dật) đem công việc giao cho anh (Tiết Duệ Uyên), không biết sáng nay anh đã phải giải quyết biết bao nhiêu việc, vậy mà người này còn đang ngủ.

Tiết Duệ Uyên tức giận suýt bóp nát điện thoại đang hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, nhưng anh vẫn tiếp tục gọi một lần nữa,điện thoại thông suốt không cho Bùi Thần Dật có cơ hội nói chuyện, anh nói nhanh: “Trần Phàm đang chờ cậu, cậu nếu không ra ngoài, mình sẽ đem địa chỉ nhà cậu nói cho anh ta biết, đẻ cho anh ta đến nhà cậu nhấn chuông cửa, để cho anh ta thường xuyên đưa thức ăn khuya đến cho cậu, đến nhà cậu uống trà…”

Tên khốn Tiết Duệ Uyên này giỏi lắm, dám uy hiếp anh.

“Nửa giờ.”

Cuộc gọi bị cắt đứt, lần này toàn thân Tiết Duệ Uyên thật khoan khoái, nhưng một giây sau anh bắt đầu hoảng hốt, bình thường tính tình Bùi Thần Dật luôn an tĩnh, nhưng lần này anh tỉnh ngủ, là chưa ngủ đủ đã bị người khác đánh thức thì sẽ biến thành cực kỳ dữ dội, hiện tại chỉ cầu nguyện cho giận dữ của Bùi Thần Dật trút cả vào người Trần Phàm đi, cầu nguyện Bùi Thần Dật quên mất người hôm nay gọi điện là ai.

Xoẹt một tiếng đem rèm kéo ra, Bùi Thần Dật híp mắt làm quen với ánh sáng, mặt trời rực rõ như vậy, có lẽ đã giữa trưa rồi.

Hôm nay năm giờ sáng anh mới đi ngủ, mà còn là ngủ khi đang đói bụng, còn chưa ngủ no đã bị người khác đánh thức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sắc mặt âm u, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm.

Bả vai và cánh tay có chút đau, anh cúi đầu nhìn một chút, bị bầm tím rồi.

“Người phụ nữ điên” Bùi Thần Dật vừa đi đến phòng tắm, vừa thì thào tự nói, nhưng giọng nói không có tức giận, ngược lại có chút giống như oán trách, ánh mắt như đang nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sắc bén dần mềm xuống.

trên sàn phòng tắm có một bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, rõ ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi anh trở về, không cởi y phục trực tiếp ném trên sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.

Bùi Thần Dật dừng chân đá đá một đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt đi, nhưng không biết vì sao, anh như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt

Chương 2

Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất hiện tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.

Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cườilấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi ThầnDật đã quăng ra câu đầu tiên: "Trở về nói vớiTiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."

nói xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ đi, tất cả quá trìnhchưa tới mười giây.

Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng BùiThần Dật, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân thật muốn khóc, ông chủ trạch nam của anh nhất định không nhận ra anh là thư ký của anh ấy.

Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết BùiThần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.

Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càngnhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.

Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màuđen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít ngườighé mắt nhìn.

Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai,tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái nàykhông đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phầncảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đườngcong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.

Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị,mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻmặt u ám của anh dọa không dám đến gần.

Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.

Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đóichịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áoLarry lôi thôi mặc vào vọt xuống lầu mua mấycái bánh bao, trước mặt ông chủ tiệm bánh ănngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trởlại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.

Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận,thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thịđụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.

Làm gì! không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêuanh là muốn chết.

Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chínhlà một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trênđất không đứng dậy, đầu cúi xuống.

Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốnngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lờinào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫnngồi tại chỗ.

không thể nào, mới đụng một chút liền bịthương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dùsao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi.

Còn muốn anh đi xin lỗi, mặc dù anh là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh cũng không phải anh chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần anh cũng đã sử dụng chiêu này, khi đó anh không đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị cô ta quấy rầy ba tháng, anh làm sao biết được con gái bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?

Bùi Thần Dật không rên một tiếng xách túi lớn bỏ đi.

"Này."

âm thanh mềm mại yêu kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà anh cũng không muốn ngừng bước để trả lời.

"Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng không thèm đỡ dậy hả?"

Lại gặp được cô, cách lần gặp trước không đến 24 giờ, nếu cô có ý định muốn đến gần anh, như vậy cô thành công rồi, huống hồ lần trước anh bị cô hung hăng đánh cho một trận, anh cũng không phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật không phát hiện chính mình đang giận dỗi như một đứa trẻ.

"Dựa vào cái gì?" Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt chất vấn.

"Ai, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Giống như tôi đang cố tình đụng anh vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh không khỏe.

Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, hiện tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy không được thoải mái.

Bùi Thần Dật quay lại theo ý cô, đến trước mặt cô nhưng cũng không kéo cô dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "cô không phải cố ý à?"

"Ý anh là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng sẽ không tìm loại người biến thái thích khoe hàng như anh." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai anh một cái.

Bùi Thần Dật không ngờ được cô lại làm như vậy, theo lực của cô bị đẩy ngã ngồi về phía sau.

"A..." Anh lườm cô một cái, không muốn nói với cô mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi.

"Anh..." Nhã Huyên tức giận quay đi: "Thôi, anh đi đi, sớm cút đi, miễn trở ngại mắt tôi."

Anh cũng theo như lời cô trực tiếp bỏ đi, một cái liếc nhìn lại cũng không có.

Ngược lại Nhã Huyên thấy anh đi có phần vội vã, nhưng lại không muốn mất mặt gọi anh lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng anh bỏ đi.

Thấy anh thật sự không trở lại, cô tức giận nhỏ giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."

Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh tay cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên.

"Anh không phải không muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" cô hừ lạnh.

Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: "cô không đi sao? Nếu cô không đi, tôi đi đây."

Nhã Huyên không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."

Bùi Thần Dật vốn không định để ý đến cô, như trong đầu luôn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh không khỏe, anh nghĩ có lẽ là chân thật sự bị thương cô mới ngồi mãi không đứng dậy được.

Cũng không biết có phải bởi vì anh nhớ được mặt cô hay không, anh lại đi tới kéo cô một cái, nhưng hiện tại nhìn cô như vậy, hẳn là không phải như lúc đầu anh nghĩ, anh lại bị người khác tiếp cận?

Sáng sớm là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy anh đụng cô đến hai lần, nếu sự thật như anh nghĩ, vậy cô đúng là khó lường.

Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, một tay đặt lên vai cô, muốn đem cô quay lại đối mặt với anh, Nhã Huyên lại kiên quyết không chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.

Mới nhìn qua cô nhỏ nhắn như vậy, là muốn cùng anh đọ sức? Ngay khi anh sắp thành công đem cô xoay lại, dưới tình huống cấp bách cô cầm lấy tay hắn cắn xuống.

Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, không đẩy vai cô ra, anh nhẹ nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, một tay đang giữ lấy vai cô, tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của cô, không biết làm sao cho cô buông lỏng tay anh ra, tư thế như vậy làm cho lưng cô cùng ngực anh dán lại cùng một chỗ, khiến cô rơi vào lòng anh.

Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với cô, tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, trên sàn nhà trắng tinh, nơi cô mới vừa ngồi có một vệt hồng hồng.....

Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của anh, đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn nói cái gì đó như lại không có âm thanh phát ra.

Bùi Thần Dật khẽ ôm cô kề sát người mình, muốn chứng thực điều mình đoán, Nhã Huyên như đoán được anh muốn làm cái gì, bắt lấy cánh tay anh, lại dựa sát vào người anh, thẹn thùng nói: "không nên nhìn...."

Được rồi, anh nghĩ anh đã chứng thực được rồi.

"Được, không xem." Bùi Thần Dật thấy mặt cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu, anh sờ sờ đầu cô an ủi: "Phía trước không xa có thang thoát hiểm, trước đi đến bên kia."

Nhã Huyên gật đầu, gương mặt cũng không bớt đỏ, cô ý thức được động tác này của bọn họ có bao nhiêu thân mật, nhưng cô không thể tránh né, cô vốn tưởng mình sẽ không được tự nhiên, nhưng khi trong mũi cô tràn đầy hương thơm từ người anh, tâm vốn đang bất an cũng bình tĩnh trở lại, hương vị của anh thật an tĩnh.

Cũng may lần này đồ trong túi to không bị rơi ra ngoài, Bùi Thần Dật nhanh nhẹn đem túi lớn vừa rơi trên đất cầm lên, liền mang Nhã Huyên đi về phía trước.

Hai người như cặp trẻ song sinh, trong công ty bách hóa trước mặt bao nhiêu người, động tác quái dị hướng tới cầu thang thoát hiểm, nữ vẻ mặt xấu hổ, nam biểu tình phức tạp.

"Xem đi xem đi, tôi đã nói là người yêu cãi nhau mà, ông còn không tin."

"Bây giờ bạn bè gặp nhau sau lại giống như kẻ thù? Xem cô gái kia vừa nắm vừa cắn, chẳng lẽ cô ta không thấy đau lòng sao?"

"Chỉ cần người đàn ông kia không ghét bỏ là được, xem cô gái kia bộ dạng xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thể nói, chắc sẽ không chia tay đâu."

Cầu thang thoát hiểm không náo nhiệt như bên ngoài, Nhã Huyên ngồi trên thang lầu, vùi đầu vào hai đầu gối.

Má ơi, thật là mất mặt chết đi được, vốn cho ngày hôm qua đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới hôm nay lại càng xui.

Hơn ba giờ sáng mới đi ngủ làm cô dậy không nổi, lần đầu tiên đi làm trễ, vừa vặn lãnh đạo trực tiếp của cô là tổng giám đốc muốn gặp, lần đầu đi muộn đã bị bắt, thật rất xui xẻo.

Tiếp theo bởi vì tối qua ngủ không đủ giấc, pha caffe lại quên thêm đường, đi đường thiếu chút vấp ngã, những chuyện nhỏ này coi như không tính, văn kiện cô đánh cả ngày cũng quên lưu lại, thật là không thể đen hơn.

không dễ dàng kiên nhẫn đến lúc tan tầm, đến công ty bách hóa đi dạo, lại đột nhiên cảm thấy giữa hai chân có gì đó chảy ra, bụng cũng đau, cô mới giật mình nhận ra, thật là ngượng, đại di mụ tới rồi.

Hơn nữa cô cũng không thể không cầu cứu cái người thích khoe hàng kia, chắc là trong tiềm thức cô không hề cảm thấy anh biến thái đi, tuy vậy cô vẫn gọi anh là biến thái, không tồi anh không bỏ cô lại... nhớ lại vừa rồi, đầu Nhã Huyên đập vào tường mấy cái ở cầu thang thoát hiểm.

Bùi Thần Dật đưa cô đến thang thoát hiểm xong lại trở lại bách hóa.

Ai, hôm qua không cẩn thận lộ ra quần lót, hiện tại...... không tồi, quần bò của anh là màu lam sẫm, nếu không người khác lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.

Bùi Thần Dật vừa đi đến thang thoát hiểm, liền thấy người nào đó đang không ngừng cụng đầu vào tường.

Anh ho nhẹ hai tiếng, cố nén không cười, mà cô gái này nghe được âm thanh của anh lập tức dừng động tác, đầu lại chôn vào giữa hai chân, tư thế thật giống đà điểu.

Anh đem y phục tối màu mới mua run run lấy ra, "Này." Anh liếc cô một cái: "Dù sao lần trước tôi cũng không chú ý mới để lộ quần lót, coi như mỗi người một lần, hòa đi."

Nhã Huyên như bị giẫm lên cái đuôi, lập tức bật dậy nói: "Tôi không có thẹn thùng, chỉ cần là phụ nữ đều có đại di mụ, cái này có gì mất mặt chứ? Đại di mụ không đến mới mất mặt."

Bùi Thần Dật gật đầu không làm khó cô, giúp cô đem y phục cột lại bên hông, che lại cái mông của cô.

"Ừm, cái kia...." Nhã Huyên có phần mất tự nhiên, sờ sờ cái mũi, ánh mắt cũng không nhìn về phía Bùi Thần Dật: "Cảm ơn nha." nói xong cô lập tức nghiêng đầu đi, dừng ở bức tường trắng.

Cũng không biết từ khi nào, bực bội trong lòng Bùi Thần Dật đã tan mất, xem người phụ nữ trước mặt khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng anh dường như tốt hơn nhiều, cho dù lúc trước có tạo ra trò chơi hot nhất trên mạng, cũng ko cảm thấy thoái mái như lúc này, giống như ăn cái gì đó mềm mềm, dai dai, sau đó vị ngọt tràn đầy khoang miệng

Từ khi Trần Phàm trở về đem nguyên văn lời Bùi Thần Dật thuật lại cho Tiết Duệ Uyên nghe, Tiết Duệ Uyên liền lo lắng đề phòng cả ngày

Đến ban đêm, Tiết Duệ Uyên tắm rửa xong mở ra thư mục anh dùng để lưu bảo bối . . . trống rỗng

Anh vỗ ngực, trong tay nắm chặt cái USB, hừ hừ, Bùi Thần Dật, ông đây ko sợ cậu, ta còn có bản dự trữ, anh sung sướng cắm USB vào máy, mở thư mục trong USB

Còn chưa kịp kích vào bất kỳ bộ phim nào, màn hình máy tính đột nhiên tối đen trên màn hình xuất hiện một nhóm câu lệnh bằng tiếng anh, chạy nhanh liên tục trên màn hình

Anh ôm ngực, miệng lặp đi lặp lại: “Ko thể nào, ko thể nào”

Cuối cùng máy tính cũng khôi phục bình thường, USB ban đầu đầy ắp dữ liệu, bây giờ biến thành trống rỗng

Tiết Duệ Uyên kêu lên thảm thiết: “Ko thể nào, em gái hàng xóm ngây thơ, bé Lolita đáng yêu, y tá, tiếp viên hàng không . . . Bảo bối của tôi!”

Bùi Thần Dật tắt máy tính, lần đầu tiên trời còn chưa sáng đã đi đến phòng ngủ, anh tin chắc rằng đêm nay sẽ ngủ rất ngon

Từ khi bảo bối quý giá nhiều năm của Tiết Duệ Uyên bị Bùi Thần Dật dùng mấy câu lệnh tiếng anh xoá mất, anh (Tiết Duệ Uyên) đều rất cẩn thẩn, ko dám trêu chọc Bùi Thần Dật thêm một lần nữa, nhưng trò chơi mới trên mạng sắp tiến vào giai đoạn thử nghiệm, anh cũng ko có biện pháp, chỉ có thể bất chấp tất cả mời Bùi Thần Dật trở lại văn phòng

Buổi sáng hơn mười một giờ, đối với công nhân viên bình thường mà nói thì đã quá trễ, cũng đã gần đến giờ nghỉ trưa, nhưng đối với những động vật hoạt động về đêm như Bùi Thần Dật mà nói thì rõ ràng ko giống, trời biết đã bao lâu anh ko rời giường trước 12 giờ trưa rồi

Bùi Thần Dật nhắm mắt ngồi trên sofa bằng da màu đen, tay đặt trên đầu gối, ngón trỏ gõ từng nhịp từng nhịp, như đang gõ theo nhạc

Tiết Duệ Uyên kí xong một phần văn kiện, đi tới ngồi đối diện với Bùi Thần Dật

“Tối qua lại thức khuya lập trình?”

“Ừm, cũng được.” Ngón trỏ đang gõ đột nhiên dừng lại, mở mắt, biểu cảm lười biếng biến mất, thay vào đó là thái độ nghiêm túc, như con báo đang lấy sức chờ thời cơ: “đã điều tra xong?”

Tuy câu nói ko đầu ko đuôi, nhưng Tiết Duệ Uyên biết Bùi Thần Dật đang nói đến nguyên nhân lỗ hổng liên tục xuất hiện khi công khai thử nghiệm trò chơi trên mạng, anh ko điều tra rõ ràng làm sao dám mời Bùi đại thiếu gia rời giường

Tiết Duệ Uyên gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Lão già này ko nhịn được, đến thủ đoạn này mà cũng dùng tới.” nói xong lại hướng Bùi Thần Dật chắp tay, bao hàm xin lỗi: “thật có lỗi, đem cậu kéo xuống nước rồi.”

Bùi Thần Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu muốn cậu ta đừng để ý

“Nhà Đoan Mộc gần đây đang đứng trước nguy cơ, nên tìm nhà cậu đập phá, cũng khó trách ông ta ko nhịn được.” Bùi Thần Dật nhếch khoé môi, mang chút trêu đùa hỏi ngắn gọn: “Định làm thế nào?”

Tiết Duệ Uyên nhẹ nhàng cười: “Tiếp tục chờ.” Sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi đến cửa chớp bên cạnh kéo ra khe hở, nhìn bàn công tác của thư ký bên ngoài cửa kính

Tiết Duệ Uyên vẫy tay gọi Bùi Thần Dật, cười xấu xa nhìn người bên ngoài nói: “Thư ký của mình, “Cay” ko?”

Bùi Thần Dật nhìn theo ngón tay đang kéo ra khe hở trên cửa sổ, người ngoài cửa sổ buộc tóc cao, lộ ra chiếc cằm nhọn hoắc cùng với cái cổ duyên dáng, vành tai mượt mà đeo chiếc khuyên hình tròn, khuôn mặt đang chăm chỉ làm việc tràn đầy tự tin

Làn da trắng nõn làm cô giống như búp bê bằng sứ, ngón tay rực rỡ màu sắc đang ko ngừng múa trên bàn phím, xem qua giống như một đại tiểu thư được chiều chuộng quanh năm ko dính giọt nước, nhưng anh đã cảm nhận được sâu sắc cô có bao nhiêu nhanh nhẹn dũng mãnh, ít nhất là lúc đánh anh cũng ko chút nương tay, bàn tay bị cô cắn bây giờ vẫn còn dấu vết, đúng là bà điên

Bùi Thần Dật hơi nhếch mép: “cô ấy tên là gì?”

Tiết Duệ Uyên cười cực kỳ gian trá: “Đó là Nhã Huyên.” đã sớm muốn giới thiệu cho cậu ta (Bùi Thần Dật) làm quen, lúc trước cậu ta vẫn cứ ra vẻ khách sáo, ai, thật là ko thành thực

“Điều cô ấy đến cho cậu?”

Cũng đã đến giờ nghỉ trưa, chỉ thấy Nhã Huyên vội vội vàng vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, cầm túi xách lập tức ra khỏi cửa

Bùi Thần Dật chậm rãi đi đến trước cửa văn phòng: “Buổi sáng quy định mấy giờ đi làm?”

“Chín giờ”

“Ừ” Bùi Thần Dật mở cửa đi ra ngoài

Tiết Duệ Uyên thật sự ko dám tin vào tai mình, ý Bùi Thần Dật là muốn đến ngồi ở phòng làm việc ở Thịnh Thế sao? Lúc trước nói muốn giới thiệu cho cậu ta, cậu ta còn lảng sang chuyện khác

Chương 3

Trần nhà màu đen, tường màu đen, trên trần nhà treo đèn chùm mờ ảo, làm cho không khí trở nên mông lung thần bí, không giống với những ngọn đèn nhỏ ở mỗi bàn, không tối đến mức khiến khách hàng không nhìn rõ, nhưng cũng không làm hư không khí thần bí kia, cũng bởi vì vậy, gian phòng ăn được những người trẻ, đặc biệt là những cặp tình nhân đặc biệt yêu thích.

Giữa trưa, đúng là thời điểm nhà ăn náo nhiệt, khách vào cửa phần lớn đều có đôi có cặp, tình cảm nồng nàn thiếu chút nữa làm người phục vụ chói mắt, mà bên kia thì Nhược Huyên đi một mình khiến nhiều người chú ý.

cô ngồi đối diện cửa sổ, ban đầu người phục vụ cho rằng cô đi cùng bạn trai, dù sao cũng là một người phụ nữ xinh đẹp sao lại không có bạn trai chứ, người phục vụ nhìn nhìn ngực cô rồi nhìn lại chính mình, nước mắt tuôn trào, rõ ràng đều là phụ nữ, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Đối với ánh mắt của người khác, thì Nhược Huyên không chút để ý, từ nhỏ đến lớn cô đã quen với những ánh nhìn chằm chằm, nhưng việc nhỏ này cô luôn không đặt vào mắt.

cô đứng đắn ngồi chỗ của mình, cả người toát ra khí chất của một thiên kim tiểu thư càng thu hút thêm nhiều ánh mắt, không ai đoán được cô là đang nghe lén đôi tình nhân cách vách nói chuyện.

"Anh yêu, anh nếm thử món này xem, người ta cảm thấy món này ngon, em đút cho anh ăn, à. . . . ."

"Em yêu, rất ngọt đó."

"Chớ ăn gấp như vậy, anh xem, cả cằm cũng dơ rồi, ai yêu, đừng có hôn người ta, làm người ta tèm lem rồi, người ta không chịu đâu."


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s